Mẹ cha đã đi mãi tận chân trời
Con muốn tới mà xa vời không thể
Công mẹ cha biết bao nhiêu mà kể
Con ghi lòng, tạc dạ để nhớ thương.
Cả năm trời vơi đầy những vấn vương
Không ngày nào không hướng trông cha mẹ
Mùa Vu Lan trong bốn mùa dâu bể
Đời mẹ cha đâu kể tháng, kể ngày.
Con không biết "kiếp trước" hay "kiếp này"
Hay "kiếp sau", "nợ duyên" này, "duyên" nọ
Con chỉ biết, dòng máu tràn thắm đỏ
Chảy trong mình, từ cha mẹ truyền cho.
Nợ cha mẹ cơm áo bữa ấm, no
Nguồn sữa mát thơm từ bầu ngực đó
Mái nhà tranh cha chở che mưa đổ
Con trả sao? Con nợ suốt cuộc đời!
Tháng bảy mưa, mưa nước mắt đất trời
Dẫu còn mẹ cha hay mất rồi, vẫn khóc
Khóc mẹ cha một đời bao khó nhọc
Chăm lo con ăn học để nên người.
Ôi cuộc đời, nước mắt chỉ chảy xuôi
Ôm cha mẹ sao vơi nguôi nỗi nhớ
Con biết rằng không thể nào trả nợ
Xin ghi lòng mong khơi mở niềm tin!