Tặng Đào Trọng Hùng lớp chúng tôi ,tướng về hưu
Thảo Dân, cây cỏ ngợp trời,
Vì ôm chặt đất đầy vơi câu nguyền.
Dân là gốc rễ cần chuyên,
Muôn đời non nước lưu truyền sử xanh.
Thảo mang tâm sáng ý lành,
Đã từng có cả công danh để đời.
Một thời đã đủ người ơi,
Giờ đây cây mọc chẳng rời đất tươi.
Thảo Dân, tên của vạn người,
Bỏ qua chức tước vẹn mười tình thân.
Càn Khôn từng đã chuyển vần,
Say yên biển sóng Thảo Dân vỗ về.
Với bờ cát trắng đam mê,
Cùng muôn cây cỏ tràn trề sắc hương,
Bên con cháu giữa đời thường,
Sẻ chia bè bạn bốn phương an hoà.