Tuổi mộng mơ, anh thích ghi nhật ký,
Hình ảnh em mê ly những trang đầy.
Người bạn học, tóc xanh tựa áng mây,
Và ánh mắt như sao, đầy mơ ước.
Giờ ra chơi, từ xa anh ngắm được,
Tay em buông bóng chuyền sáu nhẹ nhàng.
Chạy nhảy tung tăng cùng các bạn vàng,
Dưới tán cây bàng ngỡ ngàng vương lá.
Giờ tan học, đi trước anh nhanh quá,
Em vô tư như chim đã xổ lồng.
Chẳng biết phía sau anh cứ mỏi trông,
Đến chỗ rẽ, em về, anh một ngả.
Tối học xong, nhật ký ghi, đẹp quá,
Hình dáng em trong suốt cả một ngày.
Bím tóc dầy, đôi tay, ánh mắt đây,
Chỉ tên em, anh chưa điền…ngại lắm!
Xong mùa thi, anh lên đường ra trận,
Gói kín bao sách vở để lại nhà.
Gói cả dòng nhật ký của đôi ta,
Hứa với mẹ, ngày con ra, học tiếp!
Anh không về, mẹ đớn đau trọn kiếp,
Nhật ký dở dang, chẳng viết cho đầy.
Vẫn lung linh dáng người con gái ấy,
Nhưng nhưng tên gì? Ôi người ấy có hay!